Nguyễn Văn Thái

NỢ QUÊ HƯƠNG




 
Nợ quê hương suốt cả tuổi thơ tôi
Rét mùa đông ổ rơm nồng lửa bếp
Sáng tháng năm giậm cua đồng đầy ắp
Cành xoan nhà tổ sáo ngóng chim say
 
Tôi nợ quê hương hạt lúa củ khoai
Vườn mượt rau xanh bốn mùa hoa trái
Tấm đường làng nâng bàn chân bươn chải
Nước giếng khơi rộng mở tưới cuộc đời
 
Mang nợ quê hương từ thuở lọt nôi
Đời ấm nồng vui tình làng nghĩa xóm
Đùm bọc nhau thắng thiên tai hoạn nạn
Trầm tích ngàn năm công đức Thành Hoàng …
 
Nợ tôi mang - nặng gánh đẫm hoàng hôn
Nhẫn dòng sông lắng phù sa bồi đắp
Tích mật hương, nắng tinh khôi luyện chắt
Thắp lửa Quê hương chói lọi tháng năm !
 
Cánh diều bay reo tiếng sáo bổng trầm
Đồng tươi xanh vẫy cánh cò dệt nắng
Đều khắp ngõ hồng ngạt ngào sắc thắm
Khúc thanh bình …là câu hát lòng tôi.
 
6 - 1 - 2015

 

Được bạn: HB đưa lên
vào ngày: 30 tháng 6 năm 2015

Bình luận về Bài thơ "NỢ QUÊ HƯƠNG"